| ||||||||||||||||
Giới thiệu sách: Những đứa con ở tuổi 20 của chúng ta được gọi bằng rất nhiều cụm từ như Thế hệ mới hoặc Lứa tuổi "giông tố và bão táp"... Dù những thanh niên này được gọi như thế nào thì việc làm cha làm mẹ của họ vẫn luôn là một thử thách cam go. Bởi vậy, chúng ta cần chuẩn bị những gì để giúp con cái khi chúng gặp rắc rối?Đưa ra những cách thức đo lường sự trưởng thành của con cái
Các bậc cha mẹ cần biết:
• Đưa ra những cách thức đánh giá sự trưởng thành của con cái. • Giải thích "khủng hoảng đầu đời" cho con. • Xác định lại những vấn đề cơ bản. • Vạch ra giới hạn cho những vấn đề tiền bạc. • Cung cấp chỉ dẫn cho những vấn đề về lối sống và tâm linh.
Cuốn sách Tuổi 20 cần gì ở cha mẹ? là sự chỉ dẫn cần thiết giúp các bậc cha mẹ hướng dẫn, dìu dắt (chứ không phải dạy dỗ) đứa con đang ở độ tuổi thanh niên của họ trưởng thành hơn, khôn ngoan hơn và có trách nhiệm với cuộc sống của mình.
KHỦNG HOẢNG TUỔI ĐÔI MƯƠI
Bạn có cách đặt tên nào khác không? "Khủng hoảng tuổi đôi mươi" nghe ổn chứ? Đó là tên gọi mới nhất để miêu tả một hiện tượng mà các nhà báo và các nhà xã hội học đang đề cập. Có thể miêu tả hiện tượng này như sau: những thanh niên tuổi đôi mươi bắt đầu đi làm với tâm trạng háo hức nhưng ngay sau đó đã trở nên chán nản bởi sự ganh đua, bon chen nơi công sở. Họ bỏ việc và nhóm họp lại để tìm giải pháp, có thể sẽ tạm thời trở về nhà để suy nghĩ tiếp. "Rất nhiều thanh niên Mỹ ở độ tuổi đôi mươi cảm thấy lo lắng khi đứng trước vô vàn cơ hội việc làm mà lại không chắc được nên chọn cơ hội nào," Tiến sĩ Jeffrey Arnett, người đang nghiên cứu về những vấn đề của tuổi trưởng thành, nhận xét như vậy. Những thanh niên đó đã trưởng thành như là thế hệ được biệt đãi nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, cho nên họ kỳ vọng quá nhiều vào cuộc sống. Họ mong muốn tìm được một công việc không chỉ có đồng lương hậu hĩnh mà còn phải thú vị, và họ cùng hi vọng sẽ tìm được người bạn đời "tri kỉ". Tôi có cường điệu quá không? Trang web www.quarterlifecrisis.com mỗi tháng có đến cả triệu lượt truy cập từ 10.000 người đăng ký sử dụng vì muốn xin lời khuyên cũng như tìm kiếm bạn tri kỉ. Abby Wilner, người sáng lập trang web trên và viết cuốn sách Người bạn đồng hành ở tuổi đôi mươi, đã đưa ra những con số ấn tượng tại Mỹ: · 1/2 số sinh viên tốt nghiệp với gánh nặng nợ học phí, ước chừng 12 nghìn đô la mỗi người (theo Bộ Giáo dục Mỹ). · Gần 2/3 thanh niên ở độ tuổi đôi mươi nhận trợ cấp từ cha mẹ, trong đó có 40% vẫn còn nhận trợ cấp đến gần tuổi 30 (theo Hiệp hội Xã hội học Mỹ). · Theo báo cáo gần đây (năm 2002) của Cục Điều tra Dân số, 56,8% đàn ông và 43,2% phụ nữ tuổi từ 20 -21 vẫn sống với bố mẹ hoặc dự định quay về sống cùng bố mẹ sau khi tốt nghiệp. Khó có thể phủ nhận rằng chưa bao giờ ở Mỹ số trẻ cảm thấy bế tắc lại nhiều đến thế. Một câu hỏi quan trọng được đặt ra: Chuyện khó hiểu này đang ảnh hưởng tới con cái chúng ta như thế nào, và làm thế nào ta có thể giúp chúng vượt qua những rào cản ấy? Câu trả lời rõ ràng nhất cho câu hỏi đầu tiên là: rất nhiều những đứa con tuổi đôi mươi của chúng ta đang đắm chìm trong tâm trạng âu lo. Hãy lắng nghe tiếng nói từ chúng. Đây là một ví dụ: Tôi thường nói với bạn bè rằng ở độ tuổi chúng ta, có hai con đường thường làm chúng ta bận tâm nhiều nhất. Một là sự nghiệp và hai là tình yêu, và tôi nghĩ rằng đó là vì chúng ta muốn tránh sự cô đơn. Có một phần trong tôi cũng muốn lựa chọn một hướng đi cho đời mình. Đôi khi tôi lo lắng - tôi nghĩ rằng tôi đã cố gắng làm việc hết sức hai năm qua để chẳng cần phải có một hướng đi nào cả, nhưng cứ lần nào tôi cho phép mình nghĩ như thế, thì có một phần trong tôi lại lên tiếng:" Mình phải lựa chọn lấy một con đường đi chứ." Tôi cảm thấy bế tắc. Đôi khi tôi cảm thấy mình chưa đâu vào đâu cả, rằng tâm hồn tôi thật hỗn độn." Chắc chắn bạn sẽ cảm thấy trong những lời lẽ ấy đầy sự căng thẳng và lo lắng, và tôi tin rằng người nói này đã rất tinh khi phát hiện ra một nguyên nhân chính cho tình trạng ấy: cô đơn. Hãy bỏ chút thời gian để nghĩ về mối quan hệ giữa căn bệnh lo lắng và giới trẻ ngày nay. Bác sĩ Ross Campbell đã có hơn 30 năm kinh nghiệm tư vấn và trị liệu tâm lý, tập trung vào các vấn đề giữa bố mẹ với con cái ở mọi lứa tuổi. Ông chính là tác giả của các cuốn sách bán chạy như Con trẻ cần gì ở cha mẹ? và Teen cần gì ở cha mẹ? đã được Thái Hà Books phối hợp với nhà Xuất bản Văn hóa Thông tin xuất bản năm 2008.
|
| |||||||||||||||
Giới thiệu sách: Bạn luôn mong muốn con mình đạt được thành công, trong học tập, trong thể thao, âm nhạc hay trong học tập. Nhưng bạn đã bao giờ lên kế hoạch đào tạo con mình trở thành người thành đạt chưa? Liệu bạn có đang đi theo theo lối mòn trong cách dạy con trẻ? Với những chiến thuật mới mẻ, sáng tạo và những câu chuyện mang tính chất chia sẻ, cuốn sách sẽ giúp bạn hiểu được sức mạnh của cảm xúc và tìm đựơc bài tập rèn luyện cảm xúc phù hợp cho con mình. Hãy tưởng tượng ra những thành quả trẻ đạt được khi chúng: · Không lo lắng về những điều mọi người xung quanh nghĩ về mình · Phát triển những thói quen thành công · Vượt qua nỗi sợ hãi thất bại · Thiết lập mục tiêu hiệu quả · Biến lo lắng thành nguồn năng lượng tích cực · Có được phần thưởng xứng đáng vì tính liêm chính · Thay đổi những suy nghĩ tiêu cực của bản thân · Làm việc chăm chỉ hơn người bên cạnh
"Khi lái xe từ New York tới trung tâm huấn luyện, vợ chồng Yogi Berra - vận động viên bóng chày nổi tiếng, đồng thời cũng là người quản lý trung tâm, đã bị muộn giờ. Họ chạy xe cả đêm, nên vợ Yogi cảm thấy buồn ngủ khủng khiếp. Để bù lại khoảng thời gian bị trễ, Yogi chọn cách đi đường tắt, nhưng đó là một con đường lầy lội, gập ghềnh. Vợ ông đột nhiên tỉnh giấc, hoảng hốt nói: "Anh à, em nghĩ chúng ta lạc đường rồi." Yogi quay lại nhìn vợ và điềm tĩnh nói: "Đúng thế, nhưng chúng ta đang có khoảng thời gian tuyệt vời." Nếu không có mơ ước, bạn cũng có thể đạt được điều gì đó, nhưng "điều gì đó" thường là điều bạn không mong muốn. Tuy nhiên, khi bạn đã khám phá ra mơ ước của mình, thì nó sẽ trở thành kim chỉ nam dẫn bạn tới đích. Mơ ước đã đưa Christopher Reeve đến thành công cũng như giúp ông vượt qua nhiều khó khăn trong cuộc sống. Khởi nghiệp là một diễn viên sân khấu nhưng ông đã được đóng một trong những vai đắt giá nhất trên màn ảnh trong những năm 70 của thế kỷ 20 - Siêu nhân. Ông trở nên nổi tiếng và ông đã nhận nhiều vai diễn khác, giúp ông đạt tới đỉnh cao trong nền điện ảnh Hollywood. Giữa lúc đó, bi kịch xảy ra. Trong một cuộc đua ngựa, con ngựa của Reeve đã vượt qua một rào cản khiến ông bị ngã, và bị gãy nhiều đốt xương sống cổ. Chấn thương này làm ông bị liệt từ cổ trở xuống. Thậm chí, ông không thể thở nếu không có máy trợ giúp. Nhưng Christopher Reeve không đầu hàng. Nhớ tới những vĩ nhân mà mình ngưỡng mộ (trong đó có Tổng thống Franklin D.Roosevelt, người đã thách thức hội đồng khoa học để tìm ra vắc-xin phòng bại liệt khi còn đương chức), Reeve quyết tâm thực hiện mơ ước của mình. Ở tuổi 43, Reeve tuyên bố rằng ông sẽ đứng dậy được và nói lời chúc mừng trong bữa tiệc kỷ niệm sinh nhật lần thứ 50 của ông. Mơ ước này đã dẫn đường cho mọi hành động của Reeve. Ông diễn thuyết không mệt mỏi ở khắp nơi trên thế giới, khuyến khích mọi người quyên tiền để nghiên cứu về tủy sống. Ông là người tự nguyện hiến mình nhằm giúp tìm ra cách chữa bệnh này. Thật không may, tới sinh nhật lần thứ 50 của ông thì chương trình nghiên cứu này vẫn chưa thể giúp ông đứng dậy cùng nâng cốc chúc mừng với bạn bè và gia đình. Đau buồn hơn là sự ra đi của ông ở tuổi 52 vì một cơn đau tim. Nhưng ký ức về Reeve là nguồn động lực thôi thúc nhiều người tiếp tục thực hiện mơ ước của ông. Sẽ thật tuyệt vời nếu con bạn có mơ ước mãnh liệt như Christopher Reeve để có thể chỉ dẫn cho mọi hành động hàng ngày của chúng. Thật tuyệt vời nếu con bạn có một mơ ước trong suốt cuộc đời để định hướng con đường đi cho chúng. Sẽ ra sao nếu con bạn có một mục đích tạo ra nguồn năng lượng sống vô tận. Cha mẹ nào cũng muốn con cái mình sống có ước mơ, chứ không để cuộc sống trôi đi vô định. Và đây lại là một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất nhưng không có nghĩa là không thể thực hiện được. Những chỉ dẫn sau đây có thể giúp con bạn hình thành mơ ước cũng như tìm thấy con đường đi đúng đắn cho riêng mình." Về tác giả: GREGG STEINBERG: Phó giáo sư về tâm lý học thể thao của trường Đại học Austin Peay State. Ông là cộng tác viên thường xuyên cho các hãng tin Fox, CNN Channel và kênh truyền hình về Golf, là phó tổng biên tập của tạp chí Journal of Sport Behavior. Steinberg là nhà tâm lý học thể thao hàng đầu của Liên đoàn giáo viên dạy golf Hoa Kỳ. Bạn có thể liên hệ với tác giả qua email: mentalrules24@msn.comĐịa chỉ email này đang được bảo vệ khỏi chương trình thư rác, bạn cần bật Javascript để xem nó , hoặc gọi điện tới số: (931) 206 - 1328, hoặc vào thăm trang web của ông tại địa chỉ corporatechampionconsulting.com và mentalrules.com.
|
| |||||||||||||||
Giới thiệu sách: Đối với các bậc cha mẹ, chắc chắn không có giai đoạn nào mang đến nhiều cảm giác bối rối, bực dọc và mệt mỏi như giai đoạn nuôi dưỡng những đứa con ở tuổi thanh thiếu niên. Thanh thiếu niên đặc biệt quan tâm đến bản thân mình, với nhiều tâm trạng đan xen và thường gửi đến cho bố mẹ rất nhiều thông điệp không rõ ràng. Trong khi đó, trách nhiệm của cha mẹ là phải đặt ra những giới hạn cho con, có những cuộc nói chuyện nghiêm túc với con, đề ra hình phạt khi con mắc sai lầm, giúp con rút ra bài học sau mỗi lần vấp ngã và hướng con đến một giai đoạn trưởng thành tràn đầy hạnh phúc và luôn gặt hái được thành công. Bằng cách nào để các bậc phụ huynh thực hiện được những trách nhiệm trên? Có một biện pháp đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả trong cuốn sách Nghe để con nói, nói để con nghe này: Cha mẹ nên gần gũi con cái mọi lúc mọi nơi, tận dụng những cơ hội dù nhỏ nhất để có thể thấu hiểu tâm tư, tình cảm của con mình. Cuốn sách này giống như kim chỉ nam giúp các bậc phụ huynh nhận biết những thời điểm thuận lợi để gần gũi con cái hơn, nhờ đó giảm bớt những phiền muộn họ gặp phải khi nuôi dạy những cô cậu đang ở tuổi mới lớn. "...Có lẽ phải rất khó khăn các bậc phụ huynh mới nhận ra sự thật là tất cả những lời khuyên răn, những bài học giáo huấn hay những bài học kinh nghiệm về cuộc sống của họ chỉ như "nước chảynước đổ đầu vịt" đối với con cái họcái. Tuy nhiên, hầu hết các bậc phụ huynh đều không dễ dàng chấp nhận sự khước từ của con trước lời khuyên của họ. Bất chấp sự phản đối của con, chúng ta liên tiếp tặng cho con nhiều lời khuyên cá nhânkhuyên và giáo huấn con, ngay cả khi chúng ta biết rằng con không hề lắng nghe. Chúng ta không biết phải làm gì khác và chúng ta không bao giờ lựa chọn phương án "ngồi án binh bất động" bên lềtrước việc làm của con. Tất nhiên, sự thúc giục phải "giúp đỡ" con sẽ mang tính chất tích cực nếu bạn biết cách vận dụng phương pháp này một cách gián tiếp. Chắc chắn phương pháp gián tiếp sẽ hiệu quả hơn rất nhiều. Trong chương trước, chúng ta đã đề cập đến xu hướng yêu bản thân của trẻ (xu hướng này góp phần khiến trẻ thờ ơ trước lời khuyên hữu ích của chúng ta). Trongvà trong chương này, chúng ta sẽ cùng nghiên cứu nguyên nhân khiến những lời khuyên và những bài giáo huấn thông thường chỉ có thể "đi từ tai trái sang tai phải" của trẻ. Trước hết, chúng ta sẽ cùng nghiên cứu kĩ lưỡng về "người em họ" của tư tưởng hội chứng yêu bản thân: động lựcsự thúc đẩy của tư tưởng tinh thần tự lập..." Về tác giả: Tiến sĩ Michael Riera làm việc trong ngành giáo dục từ năm 1980. Ngoài cuốn sách Nghe để con nói, nói để con nghe, ông còn là tác giả của bốn cuốn sách nổi tiếng khác trong lĩnh vực hướng dẫn các bậc cha mẹ dưỡng dục con cái, chẳng hạn Field Guide to the American Teenager và Uncommon Sense for Parents with Teenagers. Riera là phóng viên phụ trách mảng gia đình và trẻ vị thành niên của Chương trình Sáng thứ Bảy trên kênh CBS, đồng thời tổ chức chương trình phát thanh riêng có tên Family Talk with Dr. Mike (Đối thoại gia đình với Tiến sĩ Mike). Ngoài ra, Riera còn xuất hiện trong các chương trình truyền hình nổi tiếng như Oprah Winfrey Show, Today, The View và 48 Hours.
|
| |||||||||||||||
Giới thiệu sách: Sự nghiệp làm cha là một câu chuyện dạy con cảm động lòng người. Những triết lý trong cuốn sách không quá cao sâu diệu vợi nhưng vô cùng không thiết thực. Mỗi câu chuyện đều tràn đầy tình yêu thương ấm áp và sự hy sinh trong hạnh phúc của người cha trước sự trưởng thành từng bước của các con. Ý thức và quan điểm giáo dục tiên tiến đem lại hiệu quả lâu dài đã khiến Sự nghiệp làm cha trở thành sách gối đầu giường của các bậc cha mẹ. "Về việc dạy con sau khi đứa con đầu lòng chào đời, vợ chồng tôi tuyệt đối không dễ dàng nghe theo ý kiến của người khác, cũng không thường xuyên thay đổi phương pháp dạy con của mình. Vợ chồng tôi đã biên soạn những phương pháp khả thi và thiết thực nhất để có thể tiến hành giáo dục sớm cho con. Thứ nhất, rèn luyện khả năng tập trung. Chưa đầy một tháng tuổi, Thiên Văn đã có thể nhìn bố mẹ một cách chăm chú. Không lâu sau đó, cháu đã có thể tập trung ánh nhìn của mình vào cha mẹ theo nhịp đưa nôi của vợ chồng tôi từ trái sang phải, rồi lại từ phải qua trái. Sau này, chúng tôi thường xuyên dùng phương pháp này để rèn luyện con. Có lúc, chúng tôi dùng những đồ chơi màu sắc sặc sỡ hoặc phát ra âm thanh để làm cháu tập trung chú ý. Vợ chồng tôi từ từ tăng dần thời gian chú ý, từ một đến hai phút, rồi đến năm phút, thậm chí lâu hơn nữa. Lúc mới bắt đầu rèn luyện, khi xuất hiện tiếng động mạnh ở xung quanh, Thiên Văn liền dừng sự chú ý. Sau một thời gian rèn luyện, dần hình thành thói quen tập trung, kể cả có âm thanh lớn, thì cháu vẫn chú ý cao độ. Việc bồi dưỡng thói quen "chú ý" như vậy rất tốt cho khả năng tập trung sự chú ý của trẻ. Sau khi Thiên Văn trưởng thành, khi học tập hay làm việc luôn tập trung cao độ, thậm chí có thể chuyên tâm ngồi học ở những nơi đông người qua lại và nhiều thanh âm hỗn tạp như trên phố hay bên đường mà không hề bị phân tâm. Thứ hai, rèn luyện lòng dũng cảm. Sau khi Thiên Văn đầy tháng, tôi thường xuyên dùng hai tay nhấc bổng cháu lên cao. Mỗi lần như vậy, cháu đều tỏ ra rất "hoảng sợ". Khi đã quen, cháu chuyển từ cảm giác "hoảng sợ" sang "thích thú". Thứ ba, không thể xem nhẹ việc dạy trẻ tập bò. Quá trình rèn luyện mang lại nhiều hứng thú nhất là việc tập bò. Khi Thiên Văn được bốn tháng tuổi cũng là lúc mùa hè đến, chúng tôi để cháu ngủ trên gác xép. Có lần, vợ chồng tôi để cháu ngủ trong tư thế nằm ngửa, khi tỉnh dậy, thấy cháu đã di chuyển một quãng khá dài, lúc này vợ chồng tôi mới ngỡ ngàng nhận ra là cháu đã biết bò. Vì thế, chúng tôi bắt đầu rèn cho cháu tập bò. Và chúng tôi đã rút ra một số kinh nghiệm: để cháu hứng thú tập bò, nên đặt trước mặt cháu một thứ đồ chơi cháu yêu thích nhất: đó là quả cầu nhỏ bằng da. Nhìn thấy quả cầu, cháu vội bò tới. Chúng tôi không để quả cầu ở quá xa mà đặt trong phạm vi khả năng của cháu, lúc cháu gần bắt kịp, lại đặt ra xa thêm một khoảng thích hợp. Cứ thế vài lần, cháu có thể kiên trì bò qua, nhanh chóng bò từ cửa trước sang cửa sau. Chỉ trong chốc lát, cháu đã bò hết quãng đường dài 12m. Cuối cùng, khi nắm được quả cầu nhỏ, cháu cười sung sướng vì chiến thắng. Nếu ngay từ đầu đặt quả cầu nhỏ quá xa sẽ khiến cháu mất hứng thú lấy cầu. Điều này gợi cho chúng tôi nhận thức được được rằng trong quá trình giáo dục sớm tại gia đình, cần phải xác định lượng công việc phù hợp, để con trẻ không cảm thấy quá nhẹ nhàng hay quá khó khăn, lấy hứng thú của trẻ làm giới hạn, như vậy mới mang lại hiệu quả rèn luyện tốt nhất. Thứ tư, khích lệ bọn trẻ "tập bước đi đầu tiên". Do được rèn luyện tập bò đúng cách, tứ chi của trẻ trở nên cứng cáp, cơ bắp toàn thân cũng được phát triển một cách đồng đều. Chưa đến năm tháng tuổi, Thiên Văn đã biết tự ngồi một mình, tám tháng tự đứng, đồng thời có thể bám vịn để tập đi. Từ bám vịn tập đi đến tự bước đi cần một quá trình rèn luyện đặc biệt. Chúng tôi để cháu tự đứng, sau đó đứng ở đằng trước cháu và vỗ tay, gọi cháu bước lại gần. Đầu tiên cháu sợ không dám bước. Lúc đó, phải đứng rất gần cháu, chỉ cách cháu khoảng một, hai bước, rồi dùng đồ chơi mà cháu thích để thu hút cháu, cháu mới chịu rướn người về phía trước. Bước đi đầu tiên vô cùng quan trọng, qua mấy lần luyện tập, cháu bạo dạn hơn, bước chân cũng chắc hơn. Chúng tôi bèn đứng cách cháu ba, bốn bước rồi hướng về phía cháu và vỗ tay, sau khi thành công lại đứng ở khoảng cách xa hơn nữa. Mỗi lần thành công đều khích lệ cháu, nhấc cháu lên cao. Chúng tôi không bao giờ quên những hình ảnh vui vẻ khi Thiên Văn tập đi, niềm vui cháu bước được bước đi đầu tiên cho đến nay vẫn lưu lại trong ký ức của vợ chồng tôi. Sau khi hưởng niềm vui chiến thắng, con trẻ sẽ ngày một bạo dạn. 10 tháng tuổi, Thiên Văn đã biết tự đi. Một lần, Tiểu Tương giặt quần áo bên bờ sông cách nhà hơn 100m, tôi khám bệnh ở nhà, chỉ một chút sơ ý, Thiên Văn đã tự mình ra ngoài, vừa đi vừa khóc gọi mẹ. Tiểu Tương hốt hoảng ôm lấy con, Thiên Văn không khóc mà cười rất to, như là tự chúc mừng thắng lợi của mình. Thứ năm, rèn luyện tắm và nghịch nước. Dù công việc bận rộn thế nào, vợ chồng tôi luôn giành thời gian tắm cho con hàng ngày, và để cháu nghịch nước thoải mái. Khi Thiên Văn được ba tháng tuổi, thời tiết nóng bức, chúng tôi tắm ở ngoài phòng cho cháu, cho cháu ngồi trong chậu rửa mặt, hai tay cháu nắm lấy thành chậu, ngồi rất vững. Mỗi khi nhìn thấy nước cháu rất vui vẻ, tuy chưa biết nói, nhưng cứ ngồi vào chậu nước là cháu reo vui cùng với tiếng cười rộn rã. Tám tháng tuổi, cháu có thể tự ngồi nghịch nước trong chậu rửa mặt. Chúng tôi dùng vòi phun nước lên người cháu, cháu hét lên, dùng tay xoa nước lên người bố mẹ. Mỗi lần tắm xong, cháu ngủ rất lâu và rất ngon. Sau này, chúng tôi đều rèn các con tắm và nghịch nước, thường xuyên trong cả bốn mùa. Phương pháp này không những tạo thói quen vệ sinh cho trẻ mà còn rất có lợi cho sự phát triển toàn cơ thể. Thiên Văn từ nhỏ chưa hề bị ốm hay cảm mạo bao giờ. Vợ chồng tôi còn bổ sung một phương pháp là "trêu cho con cười" và bắt đầu thực hiện khi Thiên Vũ được hai tháng tuổi. Mỗi khi cháu thức giấc, chúng tôi lại trêu cho cháu cười. Phương pháp này đem lại hiệu quả rất tốt, hai tháng sau Thiên Vũ đã biết cười. Cũng nhờ đó, Thiên Vũ già dặn sớm hơn Thiên Văn một chút. Cháu luôn mỉm cười, vui vẻ khi gặp mọi người. Tuy giáo dục sớm không thay đổi được bản chất của khả năng di truyền, nhưng nó có tầm ảnh hưởng lớn đến sự trưởng thành và thành tài của trẻ. Nếu không được giáo dục sớm tốt, khi trưởng thành, người có 100 điểm gien di truyền chỉ có thể được thừa hưởng 50 điểm hoặc thấp hơn, còn đứa trẻ chỉ có 60 điểm điểm gien di truyền sẽ được thừa hưởng nó một cách trọn vẹn. " Về tác giả: Thái Tiếu Vãn chỉ là một người cha bình thường. Ông có sáu người con, trước khi các con vào trung học, gia đình ông sống ở một làng quê êm đềm. Hơn 10 năm sau, các con của ông đều khôn lớn và thành tài. Quan điểm của người cha bình thường ấy rất đỗi giản dị: Làm cha là sự nghiệp cả đời! Ông từng nói: "Nuôi dạy con thành tài là sự nghiệp bức thiết suốt một đời của người làm cha mẹ. Nó mãi mãi là việc quan trọng nhất trong mọi công việc hàng ngày của họ.
|